

Bài học từ truyện “Du Tịnh Ý Công Gặp Táo Thần”
Du tiên sinh là một người đọc sách, do đó ông cũng hiểu đạo lý. Bình thường ông cũng thích bố thí, làm việc thiện, nơi nơi đều giúp đỡ người khác, y theo giáo huấn của thánh hiền mà làm, nhưng vì sao ông đều gặp phải nhiều việc bất hạnh, trong lòng không khỏi oán trời trách người.
Du tiên sinh cho rằng Phật Bồ Tát có lỗi với ông, trời cũng có lỗi với ông, còn viết sớ văn đốt ở trước mặt Táo Thần. Không ngờ Táo Thần đến thật, giúp ông nhận ra vấn đề của bản thân, Ngài nói: “Anh vẫn xem là không tệ, lương tâm vẫn chưa bị mất đi, chẳng qua nghiệp chướng chính mình đã tạo, anh không biết được. Tuy là miệng của anh có thể khuyến thiện, thân của anh dường như cũng không hề làm qua việc xấu, nhưng ý của anh bất thiện, tâm của anh bất thiện.”
Việc này cũng giống như một cây đại thụ, tâm là gốc cây, ý niệm là thân cây, hành vi tạo tác là cành nhánh, lời nói là lá cây. Lá vẫn không tệ, cành nhánh cũng không tệ, nhưng cái gốc thì đã hỏng rồi, bạn còn có thể cứu được sao? Thực sự là hết cứu! Cho nên cổ thánh tiên hiền dạy chúng ta tu hành, đoạn ác tu thiện, làm từ chỗ nào? Tu từ căn bản. Ngày nay, có rất nhiều người phạm phải sai lầm, không biết được căn bản, tâm bất thiện, ý niệm bất thiện, thì cho dù thân khẩu có thiện hơn, bạn vẫn không thắng nổi nghiệp lực. Đây là chúng ta lấy một thân cây để làm thí dụ, mọi người rất dễ hiểu.
Nếu như tâm của bạn thiện, ý niệm thiện, thân khẩu cho dù bất thiện, thì cũng có thể cứu, cây sẽ không chết. Cành lá hoa trái của bạn dù có tốt có đẹp, nhưng nó không có cội gốc, qua mấy ngày thì cũng sẽ chết khô, nó không thể sống. Cho nên tâm thiện, ý thiện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
(Trích từ Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giảng Lần 10 - Tập 143)